- Có10cách đi bằng ô tô (vì có10chuyến). - Có2cách đi bằng tàu hỏa (vì có2chuyến). - Có1cách đi bằng máy bay (vì có1chuyến). Vậy có tất cả10+2+1=13cách đi từ HN và TP.HCM. 2. Quy tắc nhân. Quy tắc: Một công việc được hoàn thành bởi hai hành động liên tiếp. Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd Hỗ Trợ Nợ Xấu. Thông tin tác giả Huyền Mặc, nữ, chòm sao Song Tử, là một tác giả trẻ ở Bắc Kinh. Đã bắt đầu sự nghiệp sáng tác được bảy năm, thích đọc sách, trong lòng luôn tâm niệm rằng, câu chữ chính là thứ bất diệt với thời gian, là biểu tượng của nền văn minh nhân phong ... Vào trang riêng của tác giả Xem tất cả các sách của tác giả Lúc đó, ba người đang đứng ở ngã tư đường, khi chiếc xe chở hàng lao tới, Kiều Ngự đã kéo tay cô bạn đứng đối diện, hai người họ cùng lùi về phía sau để tránh, cô nhớ mình đã đứng sững nhìn chăm chăm vào động tác của anh, thế cờ ba người, và cô đã bị hất ra khỏi thế cờ đó.…Trong câu chuyện về quãng thời gian thanh xuân, họ từng là những người bạn không có gì là không nói, vì vậy cuối cùng chẳng có gì để nói.“Nếu có thể… giúp em lấy lại cuốn nhật ký, em muốn biết, tại sao chuyện lại thành ra thế này, và tại sao… em mãi chỉ nhớ mình anh ấy.”Mời bạn đón đọc. [G]Anh không thể bên em nữa [D]sao từ ngày hôm [Em]quaTừ ngày chúng [Bm]ta không còn niềm [C]tinGiống như ngày [Bm]xưa ấy hòa [Am]chung nhịp tim sát [D]môi cười.[G]Xin thôi lệ rơi ướt [D]mi người đừng mong [Em]nữaVà đừng tiếc [Bm]chi năm tháng qua [C]rồiHãy đi tìm [Bm]hạnh phúc mới một [Am]người yêu em nhiều [D] ai đó khác [G]đi không phải là [D]anhTìm ai đó khác [Em]đi yêu em hơn [Bm]anhChẳng mong gì [C]đâu nơi này phút giây bình [G]yên qua rồiChỉ còn [Am]lại bên anh nỗi [D] ai đó khác [G]đi không phải là [D]anhHãy tìm ai đó khác [Em]làm nụ cười em [Bm]vuiThế gian này [C]bao nhiêu người khiến cho người [G]nở môi cườiMà [Am]sao con tim vẫn [D]đau, người [G] 2Tìm ai đó khác [G]đi sẽ mãi yêu [D]emDù rằng con tim đớn [Em]đau khi phải cách [Bm]xaChẳng mong gì [C]đâu nơi này phút giây bình [G]yên qua rồiChỉ còn [Am]lại bên anh nỗi [D] ai đó khác [G]đi không phải là [D]anhHãy tìm ai đó khác [Em]làm nụ cười em [Bm]vuiThế gian này [C]bao nhiêu người khiến cho người [G]nở môi cườiMà [Am]sao con tim vẫn [D]đau, người [G]ơi. Lúc đó, ba người đang đứng ở ngã tư đường, khi chiếc xe chở hàng lao tới, Kiều Ngự đã kéo tay cô bạn đứng đối diện, hai người họ cùng lùi về phía sau để tránh, cô nhớ mình đã đứng sững nhìn chăm chăm vào động tác của anh, thế cờ ba người, và cô đã bị hất ra khỏi thế cờ đó.…Trong câu chuyện về quãng thời gian thanh xuân, họ từng là những người bạn không có gì là không nói, vì vậy cuối cùng chẳng có gì để nói.“Nếu có thể… giúp em lấy lại cuốn nhật ký, em muốn biết, tại sao chuyện lại thành ra thế này, và tại sao… em mãi chỉ nhớ mình anh ấy.” Khi chúng ta còn trẻ, aicũng đã từng bốc đồng mà yêu phải ma đó, ba người đang đứngở ngã tư đường, khi chiếc xe chở hàng lao tới, Kiều Ngự đã kéo tay cô gái đứng đối diện, hai người họ cùng lùi về phía sau để tránh, cô nhớ mình đã đứng sững nhìn chăm chăm vào động tác của anh, thế cờ ba người, và cô đã bị hất ra khỏi thế cờ đó....Trong câu chuyện vềquãng thời gian thanh xuân, họ từng là những người bạn không có gì là không nói, vì vậy cuối cùng chẳng có gì để nói."Nếu có thể... giúpem lấy lại cuốn nhật ký, em muốn biết, tại sao chuyện lại thành ra thế này, và tại sao... em mãi chỉ nhớ mình anh ấy."Tác giảHuyền MặcThuộc chòm sao Song Tử,là một tác giả trẻ ở Bắc Kinh, thích đọcsách, trong lòng luôn tâm niệm rằng, câu chữ chính là thứ bất diệt với thời gian, là biểu tượng của nền văn minh nhân phong của Huyền Mặcvô cùng hoa mỹ, phóng khoáng. Huyền Mặc yêu thích văn hóa truyền thống và mong muốn kiếp này có thể dệt nên thật nhiều giấc mộng hoa lệ. Thể loại hiện đại, giả tưởng – HE Một truyện khá lạ với mình, không phải lạ về nội dung mà về cách viết. Lối hành văn của tác giả, và cả sự trau chuốt của người dịch rất tốt. Cách tả cảnh thành phố Lan qua bốn mùa rất nên thơ đem lại không khí mình đã từng thấy trong “Classic”, một bộ film của Hàn. Vì ưu điểm này của truyện mà giữ chân mình đọc đến cùng. Quyết định nhảy vào hố vì lời giới thiệu trích đoạn truyện thế này “Lúc đó, ba người đang đứng ở ngã tư đường, khi chiếc xe chở hàng lao tới, Kiều Ngự đã kéo tay cô bạn đứng đối diện, hai người họ cùng lùi về phía sau để tránh, cô nhớ mình đã đứng sững nhìn chăm chăm vào động tác của anh, thế cờ ba người, và cô đã bị hất ra khỏi thế cờ đó”. Rồi lại thêm lời mở đầu thế này “Khi chúng ta còn trẻ, ai cũng đã từng bốc đồng mà yêu phải ma quỷ” –> quá hấp dẫn với một đứa đầy trí tưởng bở như mình. Chắc mẩm là nữ chính rơi tình yêu đầu đẫm nước mắt, bị phản bội rồi sẽ gặp nam chính ra tay cứu vớt. Suy đoán của mình cũng gần đúng nhưng truyện lại lằng nhằng hơn nhiều, Tống Thư Minh bước vào cuộc đời của Duy An đúng vào lúc cô nàng tuyệt vọng với mối tình đầu của mình. Một cô gái có số phận không may mắn, cha bỏ rơi, mẹ mất, sống nhờ nhà cô và bị dượng ghét bỏ. Trong thế giới đầu cô đơn và u ám của Duy An, hình ảnh đẹp nhất chính là Kiều Ngự, hotboy ngang tàng cùng cô trải qua thời cấp 3 đầy thơ mộng. Duy An nhớ mọi thứ về Kiều Ngự, từ khuôn mặt nhìn nghiêng đến những câu nói cáu gắt Kiều thiếu dành cho mình, chẳng có chút hơi ấm, cũng chẳng có chút dịu dàng nhưng với Duy An thì Kiều Ngự là tình yêu duy nhất, một tình yêu câm lặng chẳng dám ngỏ lời. Duy An gửi gắm toàn bộ tình cảm của mình vào những lá thư tình và những bức họa không bao giờ gửi. Ngày Duy An hạ quyết tâm thổ lộ cùng Kiều Ngự cũng là ngày cô biết anh đã thuộc về cô bạn cùng phòng sắc sảo, lanh lợi An Ni. Đoạn này được tác giả viết rất hay và ấn tượng khi Duy An quyết định chôn vùi tình cảm của mình bằng cách nhét hàng trăm lá thư tình ngẫu nhiên vào các quyển sách trong thư viện – hình ảnh cô gái nhỏ lặng lẽ chia tay mối tính đầu của mình từng chút một trong ánh sáng yếu ớt của thư viện đẹp đến nao lòng. Đến một ngày, An Ni và Kiều Ngự tranh cãi vì An Ni phát hiện lá thư tình không tên gửi cho Kiều Ngự trong quyển sách anh mượn cho cô, Duy An khổ sở đứng giữa hòa giải rồi cũng lặng lẽ tìm lại những lá thư cùng nhật ký của mình trên tầng cao nhất của thư viện – cùng là nơi lần đầu cô gặp Thư Minh. Anh đến, mang theo ánh sáng, mang theo cảm giác ấm áp của biển, đầy yêu thương đầy vị tha, dịu dàng nói với Duy An “Vì em mà anh đến”. Sự xuất hiện của Thư Minh như cứu cánh trong cuộc đời cô độc, u ám của Duy An, mang lại cho cô mỗi tối bình yên trên thư viện cổ kính, mang lại cho Duy An hơi ấm của gia đình. Sự xuất hiện của Thư Minh cũng xóa nhòa dần hình ảnh của Kiều Ngự, xóa dần đi tình yêu tuyệt vọng của Duy An, cô không còn phải đợi một người luôn nhìn mình bằng con mắt thấp kém, một người không thể hướng về phía Duy An mà toàn tâm toàn ý lo lắng cho cô. Đúng vào lúc Duy An lần đầu cảm nhận được có một người là của mình, một nơi ấm áp cho mình trú chân thì Kiều Ngự quay trở lại dùng những lời lẽ cao ngạo bày tỏ cùng Duy An kèm theo đó là sự đổ vỡ tình bạn của Duy An và An Ni. Rồi một loạt những chuyện ghen tuông vớ vẩn giữa An Ni, Kiều Ngự, Duy An liên tiếp xảy ra. Đến lúc này truyện chán hẳn, Duy An luôn đứng chênh vênh giữa tình cảm của Thư Minh và Kiều Ngự, nữ chính như vậy dù dùng những lý do như “tình cảm dành cho chàng đã ba năm, là những năm thàng tuổi trẻ” để trở về bên Kiều Ngự nhưng “trong lòng vẫn nhớ về đại dương ấm áp sau lưng” đồng thời làm khổ cả mọi người. Rồi truyện kết thúc bằng cái chết của Kiều Ngự, bằng lời giải thích khi Thư Minh quay về quá khứ làm thức tỉnh tình cảm của Kiều Ngự nên kết cuộc Duy An không bị đẩy ra như tương lai. Chỉ cảm thấy có phần nực cười, khi người ta đứng ở ranh giới sống chết chẳng lẽ không nhận ra tim người ta rốt cuộc là phản ứng về ai hay sao. Trước kia, Kiều Ngự chọn cùng cô gái kia bước xuống thì đã ngã ngũ, Duy An chỉ là cái bóng mờ nhạt không xem được vào cuộc tình kia, cô ấy xót xa là đúng, đau buồn là đúng nhưng trách cứ Kiều Ngự để khi đã lãng quên vẫn thấy đau lòng thì buồn cười. Thư Minh đã yêu một Annie thế nào mà phải đau đáu quay về? Mình chẳng hiểu nổi. Còn với Kiều Ngự đã yêu Duy An thì quả thật là hoàn cảnh tự làm tự chịu, sự cao ngạo – lạnh lùng đó không thể là cách bày tỏ tình yêu, Duy An vì cuộc sống gia đình đã chịu nhiều thiệt thòi, bản thân không dám bày tỏ tình cảm vì lúc nào cũng không thấy tự tin thì sự cao ngạo của Kiều Ngự càng làm cô ấy hoang mang không tin tưởng. Để rồi cô ấy gặp Thư Minh, một người mãi mãi là hải đăng, mãi mãi là biển cả, che chở yêu thương cô ấy vô điều kiện, luôn cổ vũ động viên cô ấy thì làm sao Duy An không động lòng được. Với Duy An và Kiều Ngự thật đúng với câu nói “Đáng tiếc không phải anh, đáng tiếc thời niên thiếu, chúng ta đều quá nhút nhát”. Rating – đoạn đầu được, sau thì chán.

vì em mà anh đến huyền mặc