Theo đại học Berkeley tại California - đơn vị phát triển MyShake, mỗi người dùng đều có thể trở thành "nhà khoa học" với dụng cụ là smartphone. Nhờ cảm biến tích hợp, điện thoại có thể ghi lại các rung động, từ đó đưa ra dự đoán về các trận động đất.
Cho nên Dụ Văn Châu nói, có thể là cảm động lây, mà Vương Kiệt Hi cũng sẽ có điều xúc động. Bọn họ cũng là thanh như nước sáng như gương rất nhiều năm, dù là Dụ Văn Châu là minh ghẹo, Vương Kiệt Hi là rõ ràng tiếp nhận, còn cho ghẹo trở về.
Tình nghĩa anh em trong giang hồ. Nếu có chuyện động tay động chân thì em gọi người khác. còn lại toàn nhà trống trơ. Phải nói là nó vắng tanh, gió thì thổi lạnh hết cả người. Ông Xào phó ban đâu cho em vô chốt ngủ đâu, ổng bắt em phải giăng võng nằm ở ngoài á
Rung chuông và bạn không còn phải chạy dài, phải vượt chướng ngại vật, phải tập thể dục. Bạn không còn phải chịu đựng sự khổ sở của hoạt động tập luyện nữa. Chỉ cần rung chuông. Nhưng bếu bạn muốn thay đổi thế giới, đừng bao giờ rung chuông.
không có ai chơi cùng cô, cô gặp chị gió và được chị gió rủ đi làm mưa, cô thấy rất bợ ngỡ vì không biết làm mưa là như thế nào, nhưng rồi cô cũng đi làm mưa cùng chị gió.-Trong đoạn có từ"Nhởn nhơ" nghĩa là cô mây đang thong thả ung dung, không có
Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd Hỗ Trợ Nợ Xấu. Bạn đang đọc truyện Là Gió Thổi, Là Rung Động của tác giả Vô Thanh. Đột nhiên, cô lại bị Kỷ Lâm Phong ôm lên trên giường.“Này, anh làm gì vậy, em còn chưa xem gì cả?”“Xem chúng ta là đủ rồi.”Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Chỉ Yêu Mình Anh hay Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu.
LÀ GIÓ THỔI, LÀ RUNG ĐỘNG Tác giả Vô Thanh Thể loại Hiện đại. H văn, tình cảm, ngọt sủng, song khiết, đô thị tình duyên, 1v1, HE Edit An Tĩnh Bìa chị Yến Ngọc cảm ơn chị vì chiếc bìa xinh xinh Convert Vespertine Koanchay Lịch đăng Truyện đã edit hoàn 5 chương / 1 ngày VĂN ÁN Một ngày nọ, Sở Hòa muốn vẽ truyện tranh 18+. Cô mở một bộ phim cấm ra, chuẩn bị xem để tìm linh cảm. Đột nhiên lại bị Kỷ Lâm Phong ôm lên trên giường. “Này, anh làm gì vậy, em còn chưa xem gì cả?” “Xem chúng ta là đủ rồi.” *** 1v1, song khiết, ngọt văn. Bá tổng ngọc thụ lâm phong X Họa sĩ thanh lệ thoát tục. LƯU Ý 1. Truyện có yếu tố nhạy cảm, độc giả cân nhắc trước khi đọc. 2. Truyện do tác giả viết, mình chỉ edit để đổi mới trong thể loại, xin đừng đánh giá về tính cách nhân phẩm của mình. 3. Mình xin thề, các chi tiết H trong truyện rất chi là bình thường, không có yếu tố gây méo mó tam quan. Xin yên tâm nếu có nhảy hố. 4. Truyện đặt pass tất cả các chương, pass là “antinhxoxowithlove”, còn các chương H thì pass câu hỏi nằm ở chương trước đó. 5. Truyện được edit phi lợi nhuận, vui lòng không mang bản edit ra khỏi blog antinhxoxo. MỤC LỤC 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 __ HOÀN __
Edit An TĩnhSáu giờ sáng, bầu trời vẫn xám xịt. Sở Hòa đã ngồi trước bàn hơn một tiếng đồng hồ, cô nhìn màn sương mù mịt mờ trong không khí bên ngoài cửa sổ, cảm thấy lòng mình cũng giống hệt như màn sương mù trong không trung kia vậy, u tối mịt mờ rối một mảnh, không thể hình dung vẽ bị kẹp giữa hai ngón tay trắng nõn và tinh tế, tờ giấy bị bàn tay đè lên tạo thành vết nhăn, trên giấy là một bức tranh vẽ phong cảnh chưa hoàn thành, trên bức vẽ có mấy đường bút nguệch ngoạc hỗn độn, tựa như tâm trạng phiền não của chủ nhân nó Hòa nhìn bức tranh bên dưới ngòi bút thô ráp, cô xoa xoa huyệt thái dương, cuối cùng ném bút vẽ đi, quyết định thay quần áo đi ra ngoài tìm linh ngày trước Sở Hòa mới chuyển đến khu nhà hiện tại này, tiểu khu này vừa được mở rộng mấy năm gần đây, cách thành phố hơi xa chút. Nhưng tiểu khu này lại gần núi kề sông, mức độ xanh hóa cao, hoàn cảnh yên tĩnh, thanh tịnh và đẹp đẽ, là một địa điểm tốt thích hợp để cô vẽ tranh. Cô chọn mấy nơi rồi, cuối cùng nhanh chóng nhìn trúng tiểu khu này. Có thể là cơ thể đã gánh vác quá nhiều chuyện, từ sửa sang nhà đến dọn nhà các thứ, nên mấy ngày nay chất lượng giấc ngủ của cô không được tốt lắm, cả người mệt mỏi và phiền não, không thể tịnh tâm để vẽ tranh khu đã thiết lập các sân chơi bóng rổ, đá cầu, sân banh và đường đua dành cho việc tập thể dục, tản bộ vào sáng sớm, Sở Hòa rất lười, vẫn chưa từng đến đây lần nào. Nói thật ra, cô cũng rất ít khi tập thể dục. Là một họa sĩ, Sở Hòa ở trong nhà hầu hết thời Hòa cầm bút chì và một quyển sổ phác thảo ngồi xuống trên thành lan can bên đường nghỉ ngơi, ngắm nhìn cả tiểu khu thật tỉ khu vực này có một dãy nhà nhỏ đứng sừng sững, trước cửa mỗi nhà đều có một mảnh sân nhỏ có hàng rào bao quanh, có người lát mảnh sân nhỏ thành một con đường xi măng, cũng có người biến mảnh sân nhỏ thành một vườn bách thảo, trông các loại cây cối hoa cỏ. Một số lại lát lên mặt đấy bằng phẳng một tầng đá cẩm thạch, để một chiếc bàn đá và hai ba băng ghế đá, bên cạnh trông một cây bồ đào, phía trên là những giàn nho. Gần kế đường chạy đều là những vành đai xanh, sân cỏ xanh biếc, tươi tốt và rậm rạp. Những cây đại thụ đứng xa xa tựa như các đội quân đứng thẳng tắp, xa chút nữa là mấy luống hoa, bên trong trồng những khóm hoa nhỏ màu đỏ Hòa tựa lưng vào lưng chiếc ghế gỗ, hít thở sự tươi mát trong không khí sáng sớm, để đầu óc trở về trạng thái thả lỏng. Xa xa có mấy người đàn ông chạy bộ vào sáng sớm, trông rất cao ráo, không hề có dáng vẻ gầy yếu. Nghĩ đến việc những người chạy bộ vào buổi sáng thì rất thích vận động, nên đương nhiên vóc người không hề kém chút người đàn ông mặc bộ quần áo thể thao màu trắng từ bên trái Sở Hòa chạy về phía trước, chờ đến khi cô nghiêm túc nhìn sang, chỉ thấy một bóng lưng rộng lớn đang không ngừng xa dần. Làn da của người đàn ông trắng, bắp chân thon dài có lực, đường cong đẹp mắt, những bắp thịt trên chân chuyển động nhẹ theo động tác chạy bộ. Bàn tay Sở Hòa ngứa ngáy, có một sự kích động muốn vẽ lại bóng lưng biết anh có còn chạy về phía bên này nữa không, Sở Hòa nhìn về phía trước ở đường đua bên trái, thử chờ bao lâu, một bóng người màu trắng xuất hiện trong tầm mắt lần nữa. Một bước, hai bước, ba bước….Càng ngày càng gần, dáng vẻ người đàn ông này đẹp trai tựa như bước ra từ trong phim điện ảnh, biểu hiện các chi tiết rõ mặt anh trắng, trên trán có vài giọt mồ hôi, hệt như một viên ngọc được gột rửa sạch sẽ bằng nước. Trên trán có mấy sợi tóc bị thấm ướt mồ hôi rũ xuống, hai hàng lông mày thẳng tắp dày rậm, cũng đen nhánh như tóc anh vậy. Đôi mắt đen tuyền tỏa sáng. Thời điểm anh đi qua trước mặt Sở Hòa, đường cong gò má nhấp nhô lên xuống như một dãy núi trùng điệp trong mắt Sở Hòa —– chóp mũi cao, sống mũi thẳng Hoà dùng ánh mắt nhanh nhẹn như máy ảnh của mình ghi nhớ lại tướng mạo của người đàn ông. Mãi đến khi bóng dáng anh dần rời xa khỏi tầm mắt, Sở Hòa nhanh chóng mở cuốn sổ phác thảo ra, lập tức vẽ lại không chút suy nghĩ.**Hết chương 1
Chương 3 Bị giục về nhà Edit & beta Bông Truyện được edit và đăng tại 🎀 Màn đêm buông xuống, từng ánh đèn rực rỡ được thắp lên. Trên khắp phố lớn ngõ nhỏ, bất kể là cảnh xe cộ qua lại đông đúc hay người đi đường tấp nập thì mỗi con đường đều có sự náo nhiệt riêng của nó. Trái ngược với cảnh tượng ồn ào huyên náo bên ngoài, trong nhà của Kỷ Lâm Phong lại là một mảnh yên tĩnh. Nếu như không phải ở nơi nào đó thỉnh thoảng có tiếng nước truyền đến, thì có khi đã cho rằng trong nhà chỉ có đèn mà không người rồi. Chợt một tiếng chuông chầm chậm vang lên, quanh quẩn trong không khí, chạm vào bốn bức tường, xuyên qua mặt nước trong vắt rồi tiến vào bể bơi. “Ào” một tiếng, trong bể bơi xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông. Anh bơi rất nhanh, tay chân dài mạnh mẽ đầy sức sống. Chỉ chốc lát sau, bên thành hồ bơi lộ ra nửa thân trên trần trụi, còn dưới chiếc quần bơi là cặp chân dài rắn chắc. Anh bước nhanh lên bờ, cả người ướt sũng nước. Bọt nước theo khe rãnh cơ ngực chảy xuống cơ bụng, rồi lại dọc theo đường cong cơ bắp tiến vào quần bơi. Kỷ Lâm Phong dùng khăn lông lau tay rồi cầm lấy di động ấn nút nghe. “Mẹ, có chuyện gì à?” Mẹ Kỷ vừa nghe giọng điệu lạnh nhạt của con trai thì lập tức biến sắc “Sao nào, nhất định phải có việc mới có thể gọi cho anh hả? Giờ anh càng ngày càng bận rồi nên đâu còn kiên nhẫn với bà già này nữa.” “Mẹ à, con chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi mà.” Kỷ Lâm Phong cào cào mái tóc ướt rượt, bất đắc dĩ nói “Có bao giờ con không nhận điện thoại của mẹ không?” “Nhận thì nhận đó, nhưng mà thái độ có vấn đề.” “Được được được, con sai rồi.” Mẹ Kỷ nhớ tới mục đích cuộc gọi bèn thử thăm dò “Con trai, hôm nay con có bận không?” “Không bận lắm. Hôm nay tan tầm sớm hơn một chút.” Lượng công việc hôm nay hiếm khi ít hơn mọi ngày nên anh mới có thời gian bơi hơn một tiếng đồng hồ. Thần kinh mệt mỏi nhiều ngày giờ đã thư giãn hơn không ít. “Vậy ngày mai thì sao?” Mẹ Kỷ hỏi một cách tượng trưng rồi lại tiếp tục với một giọng điệu không cho phép cãi lại “Nếu không bận thì mai tối về nhà ăn cơm đi.” Kỷ Lâm Phong lập tức hiểu ra đây là đang ra lệnh “mặc kệ mai có bận hay không cũng phải về nhà ăn cơm”. “Mẹ, có chuyện gì cứ nói thẳng đi, không cần phải lừa con về đâu.” Mẹ Kỷ vừa nghe đã nổi giận “Lừa về là sao?! Tôi muốn con tôi về nhà ăn cơm cũng gọi là lừa’ hả?! Đã bao lâu anh không về nhà rồi, bây giờ tôi kêu anh về ăn một bữa cơm cũng không được à?” Kỷ Lâm Phong không hề sợ lửa giận của mẹ Kỷ “Mẹ, mẹ biết con có ý gì mà. Về nhà ăn cơm thì con không có ý kiến, miễn đừng đi ra ngoài ăn là được.” Sở dĩ Kỷ Lâm Phong nói vậy là bởi cuối năm ngoái mẹ Kỷ lừa anh đến nhà hàng ăn một bữa cơm, bà gọi đó là “bữa liên hoan gia đình.” Nhưng anh đâu có ngờ được đó lại là một buổi xem mắt. Sau đó vì không thành nên mẹ Kỷ cứ lải nhải rồi hối anh mau tìm bạn gái. Điều này khiến Kỷ Lâm Phong rất bực bội, nên vừa qua Tết Âm lịch lập tức dọn ra ngoài ở. Mẹ Kỷ nghe hiểu lời con trai, nhớ tới hành vi trước đây của mình thì không khỏi lúng túng “Được rồi, lần này đích thân mẹ vào bếp, con yên tâm đi.” Kỷ Lâm Phong thấy cảm xúc của bà đã thay đổi bèn thuận miệng tiếp lời “Con chỉ thích ăn đồ mẹ nấu thôi. Bên ngoài làm sao so với tay nghề của mẹ được.” “Tất nhiên rồi, tay nghề của mẹ đâu phải để trưng.” Mẹ Kỷ cao giọng gọi, “Ông Kỷ ơi, mai mua thêm thức ăn nhé… Con trai, mai nhớ để bụng đói về nhé, tối sẽ nấu cho con ăn no nê luôn.” Ba Kỷ ở bên cạnh cảm thán địa vị của bản thân trong gia đình Từ khi con trai dọn ra ngoài sống, ông không còn được ăn cơm do vợ nấu nữa, giờ cũng phải nhờ con trai mới được ăn một bữa… Cúp điện thoại, Kỷ Lâm Phong mong ngày mai tốt nhất chỉ là một bữa cơm thuần túy thôi chứ đừng có bị hối tìm đối tượng kết hôn nữa. Chương 4 =>
Thể loại Hiện đại. H văn, tình cảm, ngọt sủng, song khiết, đô thị tình duyên, 1v1, HEEdit An TĩnhBìa Yến NgọcConvert Vespertine KoanchayVăn ánHọa sĩ truyện tranh Sở Hòa đột nhiên muốn thay đổi phong cách một chútCô quyết định mình sẽ vẽ truyện người nên cô phải đi tìm kiếm tư liệu và linh cảm sáng tác, nói là làm, cô liền mở một AV ra xemĐột nhiên, cô lại bị Kỷ Lâm Phong ôm lên trên giường.“Này, anh làm gì vậy, em còn chưa xem gì cả?”“Xem chúng ta là đủ rồi.”***1v1, song khiết, ngọt tổng ngọc thụ lâm phong X Họa sĩ thanh lệ thoát tục.
là gió thổi là rung động