Xuyên Thành Phu Nhân Nhà Giàu; Giới Thiệu. Đọc truyện hay ngôn tình sắc, ngôn tình sủng, ngôn tình tổng tài, ngôn tình cổ đại, ngôn tình xuyên nhanh, giới giải trí - showbiz. Web truyen luôn cập nhật truyen full, truyện mới một cách nhanh chóng và đầy đủ.
HAU NGUYEN - Thứ năm, ngày 07-07-2022 - 16:34:40. OCB - Ân Phú sẽ bước đến giải bóng đá 7 người vô địch toàn quốc Bia Saigon Cup 2022 - khu vực Tây Nguyên (ĐPL-S1) cùng tham vọng chinh phục đỉnh cao nhất. Bầu Khoa khẳng định mục tiêu là vô địch, để đáp ứng được tiêu chí
Hiện trạng hạ tầng giao thông tỉnh An Giang. Quy hoạch phát triển giao thông tỉnh An Giang đến năm 2030. Phương án phát triển mạng lưới giao thông đường bộ. Phương án phát triển giao thông đường thủy nội địa. Phương án phát triển và kết nối đường sắt. Quy hoạch phát
Trước khi trở thành phu nhân danh giá của doanh nhân Johnathan Hạnh Nguyễn, bà Lê Hồng Thuỷ Tiên từng là một diễn viên nổi tiếng với nhan sắc mặn mà, sắc sảo. Để giữ lửa trong nhà, nguyên tắc của ông Thành là làm gì cũng phải duy trì bữa cơm gia đình, nhất là buổi
Elon Musk: Kẻ mộng mơ xây nhà trên Sao Hỏa, tới tỷ phú giàu nhất thế giới. Mọi thiên tài đều có xuất phát điểm bình thường như bao người khác. Thế nhưng bằng một cách nào đó, họ vẫn mang đến những điều kỳ diệu cho nhân loại. Elon Musk là một người như thế. Với
Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd Hỗ Trợ Nợ Xấu. Tác giả Đồ Nương Như Tề Thể loại đoản văn, xuyên không, hiện đại, ngọt sủng, nhẹ nhàng, sảng văn, 1×1, HE. Vai chính Đàm Nhiên, Đoàn Đoàn┃ vai phụ Văn Chi Vọng và đồng bọn. Edit Cá wattpad oluoinhatthegioi Tình trạng Hoàn 11 chương + 5PN Văn án Đàm Nhiên – chết do tai nạn giao thông, tỉnh dậy, phát hiện mình xuyên thành mèo Ragdoll trong một tiệm thú cưng. Đàm Nhiên vốn chỉ nghĩ đến việc trải qua một miêu sinh * bình thản nhẹ nhàng, thế nhưng lại dựa vào miêu sắc ** vô cùng đẹp, tìm được một con sen! Nhìn con sen là nhà giàu nhất Hoa Hạ, Đàm Nhiên phè phỡn mà nhai nhai thức ăn cho mèo loại cao cấp. Ừa, thức ăn cho mèo của nhà giàu nhất ăn ngon ghê! Ừa, tóc của nhà giàu nhất nhiều thiệt, đạp đạp lên mềm ghê! Ừa… Mãi về sau, Đàm Nhiên lại phát hiện ra mình không phải là một con mèo, mà là một con mèo yêu! Éc… éc? Éc! Cái tên giàu thiệt giàu này! Mi buông tay ra coi! Ai cho sờ tui hả! Miêu Nhân thụ thụ bất thân à nha! *** Chú thích * Cuộc đời con người là nhân sinh, cuộc đời con mèo là miêu sinh = ** Miêu sắc nhan sắc của mèo = *** Chế từ câu nam nữ thụ thụ bất thân ——– Link
Tả nhiên nhiên một sớm xuyên qua, thành trong sách gả vào hào môn bình hoa nữ minh tinh tả minh nhiên. Nữ minh tinh có tiền có nhan, có thể nói nhân sinh mẫu mực, đáng tiếc nàng xuyên qua tới không phải thời điểm. Đối diện ngồi tiện nghi lão công, trước mặt bãi giấy thỏa thuận ly hôn, bút máy tiêm đã dừng ở trên giấy. Tả nhiên nhiên nhớ tới kế tiếp cốt truyện, thanh danh hỗn độn, tinh đồ tẫn hủy, giá trên trời bồi thường. Sống chết trước mắt, tả nhiên nhiên ác từ gan biên khởi, một phen đoạt lấy bút máy ném vào bể cá. Màu xanh biển mực nước ở trong nước vựng nhiễm khai, tiện nghi lão công yến vân dương ngẩng đầu, một trương đủ để nháy mắt hạ gục hơn phân nửa cái giới giải trí tình nhân trong mộng trên mặt không có chút nào biểu tình, hắn nhìn chính mình cái gọi là thê tử, bình tĩnh nói “Cá tám mươi vạn nhất điều.” Tả nhiên nhiên??? Ngươi mẹ nó dưỡng chính là cá tinh sao? Tag Nữ cườngNgọt vănSảng vănVườn trường Từ khóa tìm kiếm Vai chính Tả minh nhiên ┃ vai phụ Giáp Ất Bính Đinh ┃ cái khác Tả nhiên nhiên một sớm xuyên qua, thành trong sách gả vào hào môn bình hoa nữ minh tinh tả minh nhiên. Tả nhiên nhiên một sớm xuyên qua, thành trong sách gả vào hào môn bình hoa nữ minh tinh tả minh nhiên. Nữ minh tinh có tiền có nhan, có thể nói nhân sinh mẫu mực, đáng tiếc nàng xuyên qua tới không phải thời điểm. Đối diện ngồi tiện nghi lão công, trước mặt bãi giấy thỏa thuận ly hôn, bút máy tiêm đã dừng ở trên giấy. Tả nhiên nhiên nhớ tới kế tiếp cốt truyện, thanh danh hỗn độn, tinh đồ tẫn hủy, giá trên trời bồi thường. Sống chết trước mắt, tả nhiên nhiên ác từ gan biên khởi, một phen đoạt lấy bút máy ném vào bể cá. Màu xanh biển mực nước ở trong nước vựng nhiễm khai, tiện nghi lão công yến vân dương ngẩng đầu, một trương đủ để nháy mắt hạ gục hơn phân nửa cái giới giải trí tình nhân trong mộng trên mặt không có chút nào biểu tình, hắn nhìn chính mình cái gọi là thê tử, bình tĩnh nói “Cá tám mươi vạn nhất điều.” Tả nhiên nhiên??? Ngươi mẹ nó dưỡng chính là cá tinh sao? Tag Nữ cườngNgọt vănSảng vănVườn trường Từ khóa tìm kiếm Vai chính Tả minh nhiên ┃ vai phụ Giáp Ất Bính Đinh ┃ cái khác
Chương 1 80 vạn một con cá Editor Bonnie Chiếc đèn chùm cổ điển hoa lệ sáng rực treo trên đầu, Tả Minh Nhiên mờ mịt ngồi trên ghế sofa, có chút không hiểu. Sao lại thế này? Không phải cô đang ở nhà chạy gấp bản thảo sao? Đây là nơi quỷ quái gì chứ? Âm thanh bên tai ồn ào, như thể có thứ gì đó đang truyền vào não cô một cách điên cuồng, Tả Minh Nhiên sửng sốt một hồi, đột nhiên nhớ tới một chuyện. Hình như cô té xỉu hay sao ấy. Bị thúc giục kịch bản, cô đã không ngủ mấy ngày liên tiếp để viết bản thảo, vừa định nằm xuống nghỉ ngơi một hồi, kết quả trước mặt bỗng tối sầm, rồi cái gì cũng không biết. Nghe qua rất giống như bị đột tử, trong lòng Tả Minh Nhiên nhớ lại vẫn còn sợ hãi. Cái bàn trước mặt bị ai đó gõ hai cái, một giọng nam dễ nghe truyền vào tai “Tả Minh Nhiên, cô xác định muốn tôi ký tên vào tờ đơn này à?” Đơn gì? Tả Minh Nhiên trừng mắt nhìn, không hiểu chuyện gì để kịp phản ứng, mà người đối diện dường như đã quen với thái độ này của cô, thấy cô im lặng không nói gì, có nghĩa là cô ngầm đồng ý với vấn đề này, cầm lấy bút máy bên cạnh. Lúc này, những tiếng động ồn ào trong đầu biến mất, nhận thức hỗn loạn ban đầu bỗng trở nên rõ ràng hơn, Tả Minh Nhiên nhìn hoàn cảnh lạ lẫm trước mặt, suýt chút nữa đã hét ầm lên. Vậy mà cô lại xuyên không rồi! Lại còn xuyên vào trong một quyển tiểu thuyết trọng sinh ngược tra nữa chứ! Chủ nhân của thân thể này tên Tả Minh Nhiên, trùng họ trùng tên với cô, là một ngôi sao có tiền có nhan sắc, một năm trước gả vào nhà giàu, vợ chồng hòa thuận, có thể nói là cuộc sống kiểu mẫu. Tả Minh Nhiên ở trong sách chỉ là một vật hi sinh nữ phụ, mấy tình tiết của cô sau này không nhiều lắm, chỉ nói sơ qua kết cục sau này. - Ly hôn với ông chồng giàu có, rơi vào bê bối, danh tiếng xấu, tiền đồ bị hủy, còn có tiền bồi thường giá trên trời. Càng trùng hợp hơn là, Tả Minh Nhiên bỏ lỡ hôn lễ thế kỷ trong truyền thuyết, lại vướng vào hiện trường ly hôn. Trong phòng im ắng, tiếng bút máy xẹt qua giấy đặc biệt rõ ràng, Tả Minh Nhiên theo bản năng cúi đầu, nhìn thấy một xấp giấy trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch đen, còn có hai bàn tay khớp xương rõ ràng. Đôi tay ấy đang cầm một cây bút màu xanh ngọc để ký tên. Ký chính là giấy thỏa thuận ly hôn. Gần như là trong chớp mắt, mấy trăm chữ trong sách hiện lên trong đầu Tả Minh Nhiên, vào khoảnh khắc sinh tử, sự can đảm của Tả Minh Nhiên tăng lên, khẽ đứng dậy, đoạt lấy cây bút và ném ra ngoài. Chiếc bút rơi vào bể cá, tạo ra một đóa bọt nước rất lớn. Mực màu xanh đậm từ ngòi bút chảy ra, tan vào trong nước. Tả Minh Nhiên giả vờ bình tĩnh ngồi trở lại ghế sofa, cô chỉ tiện tay ném đi, ai ngờ lại khéo như vậy, vậy mà lại ném vào trong bể cá. Hắng giọng một cái, Tả Minh Nhiên định mở miệng nói chuyện, người đàn ông đối diện đã ngẩng đầu lên, đẹp trai tuấn tú, môi mỏng mím chặt, mang theo vài phần khí thế không giận tự uy, đường cong từ quai hàm đến cổ cũng đủ khiến cô gái nhỏ phải hét lên. Trong sách không miêu tả gì nhiều về Tả Minh Nhiên, mà người chồng giàu có như này, cũng chỉ là khách qua đường ở đoạn đầu mà thôi. Tục ngữ nói đúng, con người ta không thể nào có cả tài lẫn cả sắc. Tả Minh Nhiên còn tưởng rằng đối phương chính là một ông chú lớn tuổi, không nghĩ đến lại trẻ thế này. Giờ phút này, nhìn gương mặt có thể gọi là tình nhân trong mộng của hơn phân nửa giới giải trí không có chút biểu cảm nào, anh nhìn Tả Minh Nhiên, bình tĩnh nói “80 vạn một con cá.” Tả Minh Nhiên "? ? ?" Mấy con cá hoảng sợ bơi tán loạn, tiếng vỗ đuôi của con cá trên mặt nước nghe như chế giễu, Tả Minh Nhiên rút lại lời thô tục suýt bay ra, hít sâu một hơi nói “Tôi không ly hôn nữa.” Trên mặt người đàn ông không chút thay đổi, ánh mắt vốn nên chất chứa thâm tình lại âm trầm như một lọ mực, khiến người ta không nhìn rõ cảm xúc, sau một lúc lâu, anh đẩy giấy thỏa thuận ly hôn trước mặt đã bị đầu nhọn bút cắt qua, thản nhiên nói “Theo ý cô.” Tả Minh Nhiên nhíu nhíu mày. Vì là một vai phụ không quan trọng, lý do tại sao lại kết hôn và ly hôn của Tả Minh Nhiên, trong sách không có giải thích gì thêm. Nhưng cho dù không nói rõ, từ thái độ hiện tại của đối phương cũng không khó đoán được cái gọi là hòa thuận vợ chồng có bao nhiêu buồn cười. Người đàn ông hiển nhiên không có ý định vướng bận quá nhiều về vấn đề này, sau khi xác nhận Tả Minh Nhiên không có kế hoạch ly hôn, người đàn ông đứng dậy, cầm lấy áo vest để ở lưng ghế sofa lên, vừa đi ra ngoài vừa nói “Những chuyện thế này, lần sau trực tiếp đi gặp luật sư.” Tả Minh Nhiên "Hả?" Vóc dáng người đàn ông rất cao, Tả Minh Nhiên ngẩng đầu theo động tác đứng dậy của anh, nghe thấy câu như thế, tự bản thân cũng ý thức được đối phương có ngụ ý bản thân anh không muốn bị chuyện thế này quấy rầy. Hoặc là nói thu hút sự chú ý của anh. Cách nghĩ như thế đột nhiên xuất hiện ăn khớp với bộ “Tổng giám đốc cách vách yêu tôi”. Cánh cửa trước mặt đóng lại "rầm" một tiếng, Tả Minh Nhiên lại ngồi yên thêm một lúc, mới chuyển ánh mắt sâu xa nhìn vào bể cá. Bút máy đã chìm đến đáy nước, năm sáu con cá chạy qua vẫy đuôi, dường như không để ý đến vật ngoại lai này. Bể cá rất lớn, Tả Minh Nhiên đánh giá tỉ lệ, phát hiện chỉ có hai cách để làm, một là cô không nhảy thiệt, hai là cô chúi đầu xuống tìm. Thật giả gì cũng không có thể. Tả Minh Nhiên thở dài một hơi, ngồi xuống ghế sofa. là quyển tiểu thuyết bạn tốt giới thiệu cho cô, lời giới thiệu của An Lợi là một cái hố, Tả Minh Nhiên nhịn không được, đọc ngay tại chỗ, xem cho đến kết cục, mới phát hiện đã đến lúc phải giao bản Nhớ lại cốt truyện trong cuốn sách, đầu Tả Minh Nhiên như muốn nổ tung. Làm vật hi sinh nữ phụ, quan hệ giữa Tả Minh Nhiên và nữ chính, dùng một câu để miêu tả chính là - chúng ta vốn vô duyên, nhưng toàn bộ đều liên quan đến tra nam. Nữ chính Ân Như Tâm, kiếp trước bị tra nam lừa gạt, bị bán đứng □□, thậm chí trên lưng còn phải đeo thêm khoản nợ hàng trăm ngàn, cuối cùng bệnh chết trong tù. Sau khi được trọng sinh, hai mắt Ân Như Tâm như được đánh bóng, không chỉ phân rõ giới hạn với tra nam, lại còn quen biết với nam chính đẹp trai nhiều tiền, hai người một đường công khai, vừa giải quyết tra nam cực phẩm vừa rải cẩu lương, kết cục cuối cùng là happy ending.* Chỗ □□ này là raw y chang vậy luôn nha. Mà vật hi sinh nữ phụ Tả Minh Nhiên, bị tra nam lợi dụng, lại đụng chạm đến tình cảm của nữ chính ở hai đời. Lúc Tả Minh Nhiên đọc tiểu thuyết đã nghĩ, một nữ diễn viên nổi tiếng gả vào một gia đình giàu có, có nhan sắc và tương lai vô hạn, lại ra sức gây khó dễ cho nữ chính, đến cùng là cô’ yêu tra nam hay là nữ chính. Điện thoại di động đặt trên bàn đổ chuông hai lần, hai mắt Tả Minh Nhiên trống rỗng cầm lấy điện thoại di động, mở khóa vân tay, lập tức có vài tin nhắn đến. “Nhiên Nhiên, Yến Vân Dương không dễ chọc đâu, em có thể không nghĩ về vấn đề này nữa không?” “Nhiên Nhiên, anh biết em không thích anh ta, nhưng hai người vừa mới kết hôn, bây giờ mà lại ly hôn, chắc chắn trên mạng sẽ bôi đen em đó.” “Nhiên Nhiên, bây giờ em ra ngoài đi, chúng ta bàn bạc kỹ càng, đừng có bốc đồng.” “Nhiên Nhiên…” Tả Minh Nhiên nhìn lướt qua, không cần nhìn tên đã lưu cũng biết người gởi là ai. Nhân vật phản diện lớn nhất trong tiểu thuyết, là kẻ địch số một của nữ chính, Thang Văn Bân. Thang Văn Bân và Tả Minh Nhiên là bạn bè cùng nhau lớn lên, hai nhà là hàng xóm, miễn cưỡng có thể tính là thanh mai trúc mã, là hai đứa nhỏ vô tư. Năm đó mối tình đầu khi Tả Minh Nhiên thành niên, chính là Thang Văn Bân, nhưng mà lúc đó, nhà Thang Văn Bân chuyển đến nơi khác, không còn liên lạc. Tục ngữ có câu, sự yêu thích của tuổi trẻ, nhớ suốt cả đời. Không quan tâm Thang Văn Bân hiện tại đã thay đổi thế nào, ở trong lòng Tả Minh Nhiên, vẫn như cũ là ánh trăng sáng muốn hái mà không được, cho dù anh ta muốn sao hay muốn trăng, chỉ cần cô’ làm được, cô’ cũng đều hận không thể đưa tới trước mặt Thang Văn Bân.* Khi nói về Tả Minh Nhiên trong sách, mình sẽ để thêm dấu ngoặc đơn nhé! Dùng ngôn ngữ mạng hiện tại để nói, chính là thích quỵ lụy. Lại nói về Thang Văn Bân, có thể là người được nữ chính coi trọng, chắc chắn phải là người có giá trị nhan sắc. Trong sách tác giả có giới thiệu về anh ta, dáng dấp không cao, nhưng môi hồng răng trắng, lúc cười rộ lên có hai lúm đồng tiền, rõ ràng là người đàn ông hai mươi mấy tuổi, nhưng nhìn qua lại giống một người chưa thành niên, sau khi trở thành ngôi sao lớn, hấp dẫn không ít fan chị, fan mẹ. Nhưng mà tất cả mấy chuyện này đều là chuyện của sau này, hiện tại Thang Văn Bân, vẫn chỉ là một người vô tình nổi tiếng nhờ video clip thôi. Sau khi vô tình nổi tiếng Thang Văn Bân cảm nhận được niềm vui từ sự nổi tiếng, vì để tiến vào giới giải trí, Thang Văn Bân vừa chèo’ Tả Minh Nhiên, vừa lừa gạt bạn gái của mình là Ân Như Tâm, đồng thời còn làm bộ ở trước mặt fan nói mình vẫn còn độc thân, một người nhiều mặt, thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn Xuyên kịch, có thể nói đây là bản sao hoàn hảo của X. * Xuyên kịch Các diễn viên sẽ chuyển từ một mặt nạ này sang một mặt nạ khác và để lộ ra khuôn mặt mới ngay trong chớp mắt trước toàn thể khán giả. Tin tức vẫn truyền ra từng cái một, hiển nhiên Thang Văn Bân không nghĩ tới Tả Minh Nhiên sẽ ly hôn vì anh ta, giờ phút này lo lắng không yên, cũng không giữ được sự bình tĩnh như bình thường, liên tục gửi tin nhắn cho Tả Minh Nhiên. Tả Minh Nhiên trong sách không biết rõ gương mặt thật của Thang Văn Bân là thế nào, nhưng Tả Minh Nhiên thì khác, người đã đọc qua tiểu thuyết tương đương với việc có thị giác của thượng đế, vô cùng rõ ràng Thang Văn Bân là người như thế nào. Cười lạnh một tiếng, đầu ngón tay Tả Minh Nhiên khẽ chạm, đang định bỏ Thang Văn Bân vào black list, đột nhiên nhớ đến một chuyện. Dựa theo thời gian mà nói, chuyện Thang Văn Bân liên lạc với Tả Minh Nhiên; đã là chuyện của ba tháng trước, nếu như nói Thang Văn Bân chưa làm gì để khiến Tả Minh Nhiên quyết tâm ly hôn, Tả Minh Nhiên chắc chắn không tin. Nhấp vào nhật ký trò chuyện, Tả Minh Nhiên bỏ dép lê ra, co chân cuộn tròn trên ghế sofa, mở điện thoại lướt lại nhật ký trò chuyện. Nửa giờ sau, Tả Minh Nhiên lướt được một nửa chống đầu, thở dài một hơi. Thang Văn Bân cực kỳ thông minh, đối thoại giữa bọn họ không có gì khác bạn bè bình thường, nhiều hơn là ôn lại chuyện cũ, dù có công bố ra ngoài cũng chẳng tạo ra ảnh hưởng gì với anh ta. Nhưng Tả Minh Nhiên lại khác hoàn toàn, hôn lễ thế kỷ lúc trước đã trải rộng khắp tất cả trên internet, công ty đã tận dụng cơ hội này, thông báo marketing tung đến bây giờ, hot search Weibo treo cả nửa năm, người dân cả nước đều biết Tả Minh Nhiên gả cho một người chồng giàu có yêu thương cô. Nếu hiện tại tuôn ra chuyện ly hôn, thậm chí cái gọi là vợ chồng hòa thuận chỉ là ngoài mặt, thì những sự việc trước đây sẽ như tự vả vào mặt, sự nghiệp của Tả Minh Nhiên chắc chắn sẽ phải chịu sự ảnh hưởng rất lớn. Nghĩ nghĩ, Tả Minh Nhiên chạm vào màn hình, nhắn tin trả lời. “Được, ngày mai chúng ta gặp mặt.” Tâm tư muốn nổi tiếng của Thang Văn Bân rõ ràng như thế, lúc này mà tùy tiện trở mặt, không biết Thang Văn Bân chó cùng dứt dậu sẽ làm ra chuyện gì, Tả Minh Nhiên cũng không hi vọng cuộc sống mới của mình sẽ chết non như vậy. Kế hoạch bây giờ là tìm cách để Thang Văn Bân xóa bỏ lịch sử trò chuyện. Sau khi gửi tin nhắn, Tả Minh Nhiên quay đầu lại, nhìn mấy con cá trong bể đang lắc đầu vẫy đuôi, không có dấu hiệu sắp chết. Cam chịu số phận mở danh bạ lên, Tả Minh Nhiên dựa vào trí nhớ, tìm ra một số điện thoại rồi gọi. Suy nghĩ tác giả Truyện mới đã đào hố ~ọc> Thanh niên xuất thân trong gia đình có truyền thống toán học Ôn Minh Châu bởi vì bệnh nặng đột ngột qua đời, sau khi tỉnh lại thành nữ sinh cấp ba mười sáu tuổi. Thành tích đội sổ, lại còn yêu sớm. Em kế là một đóa sen trắng thích diễn, mẹ kế thừa dịp cô bệnh muốn mạng cô. Sau khi Ôn Minh Châu tỉnh lại nhìn vào điểm bài kiểm tra toán của mình, rơi vào trầm tư Làm sao có thể hoàn mỹ bỏ qua tất cả đáp án chính xác Đại lão mãn cấp càn quét tân thủ thôn thật sự rất vui sướng Trước lấy mấy giải thưởng quốc tế lớn để an ủi Học sinh trường Thập Cửu gần đây phát hiện một chuyện Người luôn vô cớ gây rối ỷ thế hiếp người dường như đã thay đổi, không chỉ lúc chạy bộ đỡ nữ sinh bị ngã, lại còn buông tha cho bạn học ném bóng lên bàn cô. Quan trọng nhất là, cô chặn người nhỏ tuổi nhất ở rừng cây nhỏ. Quần chúng ăn dưa Tình yêu khiến người ta mù quáng! Ôn Minh Chân … Chúng ta chỉ đang thảo luận đề toán học. Quần chúng ăn dưa Tôi biết mà tôi biết mà tôi biết mà! Ôn Minh Chân … Khẩu hiệu của chúng tôi là Tri thức thay đổi vận mệnh! Bản gốc có tên là ôi>êu>êu>ệu>
Chương 13 Em gái trà xanhEditor BonnieCảm xúc Yến Vân Dương vừa trỗi dậy chỉ vì một câu nói của cô mà bị phá vỡ, “Không có, cô đang nghĩ gì đấy?”Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn Minh Nhiên sờ sờ cái mũi, "Tôi chỉ thuận miệng nói vậy."Trước khi cô gái kia chạy tới, Yến Vân Dương nhỏ giọng nói “Cô ta là con gái của một người bạn tốt của cha tôi.”Tả Minh Nhiên ý vị thâm trường "A..." một tiếng, nhưng cô gái kia đã đến trước mặt bọn họ, Tả Minh Nhiên đành phải đè nén ham muốn nhiều chuyện của mình lại, thành thành thật thật đóng vai một người dấp cô gái kia không cao, đứng chung một chỗ với Tả Minh Nhiên thì chỉ tới bả vai cô. Điều xấu hổ hơn chính là, cả hai người đều mặc váy màu trắng gạo, cho dù kiểu dáng khác nhau nhưng đứng gần nhau lại mang đến cảm giác khó chịu không hề nữa trong lúc này hai người còn có một mối liên quan chung là một người đàn khi cô gái kia đi đến, trực tiếp xem nhẹ Tả Minh Nhiên vẫn đứng bên cạnh, cực kỳ tự nhiên câu lấy cánh tay Yến Vân Dương, chu miệng lên nói “Anh Vân Dương, em từ nước ngoài trở về lâu như vậy, sao anh không liên lạc với em, em muốn tức giận giận á.”Tả Minh Nhiên bị câu “Tức giận giận” làm cho cả người đều nổi da gà, nhịn không được chà xát cánh được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn Vân Dương nghiêng đầu nhìn cô một cái, lặng im không tiếng động rút cánh tay trong lòng cô gái ra, đưa tay ôm vai Tả Minh Nhiên kéo cô đến bên cạnh, “Giới thiệu một chút, vị này chính là chị dâu của cô, Tả Minh Nhiên.”Không biết có phải do cô tưởng tượng không, Tả Minh Nhiên cảm thấy lúc Yến Vân Dương nói hai chữ “chị dâu” còn đặc biệt nhấn nháy mắt trên mặt cô gái kia có chút mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã biến mất, cô ta đưa tay về phía Tả Minh Nhiên, cười tươi như hoa nói “Chị Minh Nhiên, xin chào chị, chị có thể gọi em là Chân Chân, em và anh Vân Dương là bạn tốt cùng nhau lớn lên từ nhỏ.”Tay đang đưa ra của Tả Minh Nhiên dừng lại, những lời này ngoài mặt nghe không ra ý gì, nhưng đều là con gái, chỉ cần ngẫm chút đỉnh là đã có thể đoán được ý tứ cô ta đang nói gần nói hai người nắm lấy nhau, Tả Minh Nhiên hạ tầm mắt nhìn về phía cô gái trẻ thấp hơn mình một cái đầu, khóe miệng khẽ cong lên, “Thật sao? Ngược lại chị chưa từng nghe Yến Vân Dương nhắc tới là anh ấy còn một cô em gái như em đâu, xem ra sau này cần chơi với nhau nhiều hơn, để tránh cho lỡ đụng mặt mà còn không biết.”Sắc mặt Phạm Chân Chân cứng đờ, Tả Minh Nhiên hoàn toàn là lấy dao đâm thẳng vào chỗ đau của cô ta, rõ ràng cô ta đã về nước hơn một tháng, Yến Vân Dương lại chậm chạp không chịu liên hệ với cô ta, khó khăn lắm cô ta mới buông bỏ thể diện để đi công ty tìm anh, kết quả lần nào cũng là anh không có ở công ty hoặc là đang bận họp không có thời gian đời làm sao có chuyện khéo đến vậy, chắc chắn Yến Vân Dương đang trách cứ cô ta một năm trước không đến tham gia đám cưới của anh, nhưng mà sao anh không chịu nghĩ lại, sao cô ta có thể chấp nhận xuất hiện trong đám cưới của anh với người khác chân, Phạm Chân Chân giả vờ tức giận nhìn Yến Vân Dương oán giận, “Anh Vân Dương, sao anh không nói với chị Nhiên về em vậy?” Nói xong cô ta đảo đảo mắt, như là nghĩ tới cái gì, che miệng cười nói “Có phải là anh sợ chị Minh Nhiên ghen hay không?”Yến Vân Dương nhíu mày, anh tưởng rằng thái độ của mình đã đủ rõ ràng, không nghĩ rằng Phạm Chân Chân không những không biết khó mà lui, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng. Vừa rồi là trợ lý gọi điện thoại cho anh, nói Phạm Chân Chân đến công ty không chặn được người, lại nghe được tin tức anh đến sân bay đón người, lúc này quăng mấy người khác lại, nhìn dáng vẻ chắc là định chạy đến sân bay trước anh một Vân Dương không nói chuyện, Tả Minh Nhiên cười tít mắt nói tiếp “Sao ghen được chứ? Vân Dương là người chị hiểu rõ nhất mà, ngược lại là anh ấy, mỗi lần nhìn thấy chị quay phim đều muốn ghen, rất giống một cái bình dấm chua."Rõ ràng là một lời phàn nàn, từ trong miệng Tả Minh Nhiên đi ra là có sự nũng nịu hờn giận, Phạm Chân Chân ghét bỏ, trong lúc này thậm chí không thể nghĩ được là mình muốn nói gì nữa.“Đây là đang nói chuyện gì đấy? Sao vẫn chưa đi vào?”Yến Vân Dương chưa trả lời, cánh cửa tiệm cà phê bên cạnh đã bị người đẩy ra, một người phụ nữ trung niên gương mặt xinh đẹp đứng trước cửa, nhìn ba người cười ôn hòa, “Đi vào trước đi, chúng ta ngồi xuống rồi nói."Rõ ràng là đã xem ảnh trong xe rồi, nhưng khi nhìn thấy người thật, Tả Minh Nhiên vẫn không khỏi cảm thán một câu gương mặt mẹ Yến trẻ và đẹp Thanh Hà đã gần 60, theo người xưa thì có thể tính là ở tuổi lục tuần, nhưng nhìn qua chỉ có hơn - ba mươi tuổi, cho dù đứng chung một chỗ với Tả Minh Nhiên, cũng chỉ khiến người khác cảm thấy là hai chị em tuổi tác cách nhau hơi xa thôi, chứ không phải là mẹ mà nghĩ lại về dáng vẻ Yến Vân Dương, hình như cũng khó đoán ra năng lực của gen cha mẹ trong người Vân Dương từ đầu đến cuối vẫn ôm Tả Minh Nhiên, Phạm Chân Chân muốn đi tới gần cũng không còn cách nào, đúng lúc Liễu Thanh Hà đi tới, cô ta lập tức thay đổi mục tiêu, tiến lên bám lấy cánh tay Liễu Thanh Hà, õng ẹo nói “Dì Liễu, con rất nhớ dì đó!”Liễu Thanh Hà cười nhẹ, vỗ vỗ tay cô ta nói “Chân Chân cũng đã lớn vậy rồi, thiếu chút nữa dì cũng không nhận ra nổi.”Tả Minh Nhiên cảm thấy được cái tên "Chân Chân" này có chút quen tai, cô kề sát vào tai Yến Vân Dương, khẽ hỏi “Cô gái Chân Chân này, tên thật là gì?”Yến Vân Dương kỳ quái nhìn cô một cái, "Cô ta họ Phạm, tên là Phạm Chân Chân."Nghe được tên này, Tả Minh Nhiên hít một hơi, lập tức hiểu được sự quen tai khó hiểu này từ đâu mà đến. Cô không biết gương mặt này, nhưng cái tên này thì quá quen thuộc, bởi vì trong tình tiết truyện, đó là một nhân vật toàn cấu kết với Tả Minh Nhiên’ làm việc cốt truyện gốc, Phạm Chân Chân được nuông chiều từ nhỏ đến lớn không để ý đến sự phản đối của người nhà mà gia nhập vào giới giải trí, kết quả không bao lâu sau đối đầu với nữ chính Ân Như Tâm, quá tam ba bận đối đầu với Ân Như Tâm có hào quang nữ chính, trong cốt truyện gốc chính là nguyên nhân thúc đẩy lớn nhất để nam nữ chính phát triển tình nữa trong quá trình này, Phạm Chân Chân gặp Tả Minh Nhiên, mặc kệ nguyên nhân là gì, ít nhất mục đích của hai người giống nhau, đều tung tăng chạy như điên trên con đường tìm chết, vì thế ăn nhịp với nhau, thành công cấu kết lại một khác biệt với trong cốt truyện ban đầu chính là, trong đó sở dĩ Phạm Chân Chân và Tả Minh Nhiên thẳng thắn thông đồng với nhau, là vì khi đó Tả Minh Nhiên và Yến Vân Dương đã ly hôn, tuy tin tức không bị tuôn ra ngoài, nhưng là bạn tốt cùng nhau lớn lên với anh, đương nhiên Phạm Chân Chân cũng biết chuyện không nhìn tình huống hiện tại, đừng nói là thông đồng với nhau làm việc xấu, chỉ sợ vị đại tiểu thư này xuống tay với nữ chính trước, nhưng sẽ dùng cô để mài dao soàn soạt ấy tới đây, sắc mặt Tả Minh Nhiên kỳ lạ nhìn Phạm Chân Chân đang vừa cười vừa nói với Liễu Thanh Hà, thầm nghĩ đây thật đúng là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vốn cho rằng không care cốt truyện sẽ không có việc gì, không nghĩ tới vẫn gặp phải, không thể không nói đây quả là nghiệt dù so với cốt truyện, tình hình hiện tại đã là một con ngựa bất kham, chạy băng băng trên đường một đi không trở người cùng đi vào quán cà phê, chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi Chân Chân vốn định ngồi bên cạnh Yến Vân Dương, không đợi Tả Minh Nhiên nói cái gì, Liễu Thanh Hà đã túm chặt đầu óc đang trên mây của Phạm Chân Chân, “Chân Chân đến ngồi với dì đi, năm đó dì còn ôm con, không nghĩ tới chớp mắt một cái mười mấy năm đã trôi qua.”Phạm Chân Chân dám nói chuyện âm dương quái khí cùng Tả Minh Nhiên, nhưng không dám làm trái ý Liễu Thanh Hà, đành thành thành thật thật ngồi xuống chỗ mình bị kéo đến, hơn nữa còn là chỗ đối diện Tả Minh không muốn trên mặt Phạm Chân Chân như muốn cứng đờ, kết quả hai giương mắt, đã thấy gương mặt cười tươi tắn của Tả Minh Chân Chân "..." Tâm trạng càng tệ theo kế hoạch ban đầu, bọn họ hẳn là nên đưa Liễu Thanh Hà đi ăn cơm trưa, sau đó đưa bà về chỗ ở, dù sao bay đường dài hơn mười giờ rất tốn sức lực, hơn nữa từ nước ngoài trở về cũng cần điều chỉnh lại múi giờ bị sai, điều cần làm đầu tiên là để người ta hồi sức thật tốt mới Chân Chân trước mắt không mời mà đến đã làm đảo lộn kế hoạch, nhiều người ăn cơm không phải chuyện gì lớn, nhưng hiển nhiên Phạm Chân Chân không phải là người sống yên ổn, đưa cô ta đi theo đồng nghĩa với việc tự tìm thêm phiền phức. Tả Minh Nhiên không muốn tham gia vào mấy thứ tình yêu cong cong vẹo vẹo của nhà giàu, chỉ có thể liều mạng nháy mắt với Yến Vân Dương, để cho anh tự mình xử lý ổn thỏa hoa đào mình đã trêu chọc.“Đứa bé này chính là Nhiên Nhiên nhỉ?” Mặt mày Liễu Thanh Hà mang ý cười nhìn Tả Minh Nhiên, hoàn toàn khác với sự từng trải huy hoàng của mình, dáng vẻ Liễu Thanh Hà dịu dàng, giọng điệu nói chuyện thoải mái, một chút cũng không nhìn ra bóng dáng của nữ cường nhân trên thương Minh Nhiên không biết, trước khi bọn họ tới, Liễu Thanh Hà đã thử trong phòng rửa tay rất nhiều lần, cố gắng để mình có vẻ hiền lành, không muốn dọa đến con dâu gật đầu, Tả Minh Nhiên nói khẽ "Là con ạ, d…”Tả Minh Nhiên mới nói một chữ, Yến Vân Dương đột nhiên vươn tay, thả một viên đường vào ly cà phê của cô, “Không phải em không thích cà phê đắng sao? Sao không biết tự thả thêm đường vào, chẳng lẽ là lần đầu tiên gặp mẹ, cho nên lo lắng lắm hả?"Tả Minh Nhiên sợ tới mức thiếu chút nữa đã cắn đầu lưỡi của mình, vội vàng nhìn về phía Liễu Thanh Hà đối diện. May mắn Liễu Thanh Hà không có phản ứng gì, vẫn cười tít mắt nhìn bọn họ, nhưng mà so sánh với bà, Phạm Chân Chân bên kia dĩ nhiên sắc mặt đã đen như đáy nồi."Có... Có một chút,” Tả Minh Nhiên xấu hổ cười cười, nương theo lời của Yến Vân Dương mà gọi một tiếng, “Mẹ.”Liễu Thanh Hà lập tức nở nụ cười, nhìn Tả Minh Nhiên nói "Đứa bé ngoan, lúc hai đứa kết hôn mẹ không về, thật sự là tủi thân cho con rồi.”Tả Minh Nhiên nói "Nào có chuyện đó ạ, con biết là mẹ bận rộn không thoát ra nổi, trang sức mẹ tặng con, con rất thích.”Liễu Thanh Hà nói "Vậy là tốt rồi, mẹ còn sợ con không thích, còn đi hỏi riêng Vân Dương, kết quả cái miệng đứa nhỏ này như hũ nút, cái gì cũng không nói, có thể thấy bình thường tính tình cũng là thế này.”Nghe thấy Yến Vân Dương bị châm chọc, Tả Minh Nhiên mím môi thích thú “Vâng ạ, vẫn là mẹ hiểu anh ấy nhất.”Hai người mới vừa gặp mặt, lại có thể nhất trí châm chọc anh về chuyện này, Yến Vân Dương chỉ nở một nụ cười bất đắc dĩ, nhưng cũng không phản sánh với ba người đang vui vẻ, Phạm Chân Chân giống như người ngoài, cô ta nắm chặt cái ly, đầu ngón tay vì dùng sức quá mạnh mà trắng bệch. Cô ta không nghĩ tới Tả Minh Nhiên không nể mặt cô ta thì thôi, ngay cả Liễu Thanh Hà cũng bênh vực người ngoài, rõ ràng cô ta mới là người ở bên cạnh bà trước!Phạm Chân Chân oán niệm hoàn toàn không có ảnh hưởng đến những người khác, Tả Minh Nhiên nói chuyện với Liễu Thanh Hà rất vui vẻ, còn Yến Vân Dương thì chính là hoàn toàn phớt lờ Phạm Chân cả mọi chuyện đều vượt qua tưởng tượng của Tả Minh Nhiên, dù sao trong cốt truyện, Liễu Thanh Hà đã chọn người mình vừa lòng để làm đối tượng kết hôn cho con trai bảo bối Yến Vân Dương, mà Phạm Chân Chân chính là người có thể đảm đương trọng trách này, kết quả Yến Vân Dương chẳng những không nghe lời bà, ngược lại không báo trước mà cưới một diễn viên, làm Liễu Thanh Hà tức giận ngập trời, không chỉ vắng mặt trong đám cưới của anh, một năm sau còn tự mình dắt theo cô gái mình vừa lòng về, thề phải chia rẽ Yến Vân Dương và nghề nghiệp của Tả Minh Nhiên phát tác, trong đầu tái hiện lại cốt truyện một lần, đang nghĩ đến khi Liễu Thanh Hà cầm một ngàn vạn muốn cô rời khỏi Yến Vân Dương, chưa kịp cười ra tiếng, cục diện đã xảy ra chuyện bất phê muốn uống lúc nào cũng có thể, nhất là Liễu Thanh Hà vừa mới từ trên máy bay xuống, nhu cầu cần thiết nhất hiện tại là nghỉ ngơi. Phạm Chân Chân chỉ biết nhìn chằm chằm Yến Vân Dương, căn bản không nghĩ tới điểm Vân Dương mất kiên nhẫn, nhìn thấy Liễu Thanh Hà buồn ngủ xoa mi tâm, anh trực tiếp đứng dậy nói "Mẹ, chúng ta về nhà đi."Phạm Chân Chân một câu cũng không nói, nghe vậy vội vàng nói “Con cùng về với mọi người.”Trong tối ngoài sáng bị người ta đối phó lâu như vậy, Tả Minh Nhiên cũng có chút tức giận, dù thế nào ở bên ngoài cô mới chính là vợ hợp pháp của Yến Vân Dương, Phạm Chân Chân không biết là cô em gái chui ra từ khe đá nào, nhảy nhót lung tung không hề đặt cô vào ánh mắt như muốn giết người của Phạm Chân Chân, Tả Minh Nhiên vô cùng thân thiết kéo tay Yến Vân Dương, cười nói “Bọn chị phải về nhà, em gái Chân Chân, em cũng nên về đi thôi, miễn cho người lớn trong nhà lo lắng.”Phạm Chân Chân tức giận nói "Cô!""Chân Chân." Liễu Thanh Hà từ trên ghế sofa đứng dậy, vẫn là dáng vẻ ôn hòa như cũ, nhưng ánh mắt nhìn về phía Phạm Chân Chân, đã mơ hồ lộ ra phong phạm của một vị nữ cường nhân, “Thay dì chào hỏi cha mẹ con nhé.”“Dì Liễu.” Mắt Phạm Chân Chân đỏ lên, nhìn Yến Vân Dương, miệng méo xẹo, xách túi lên đầu cũng không quay lại mà xông thẳng ra nhiên, mẹ chồng và nàng dâu đồng tâm, gạo cũng xay thành Minh Nhiên cười tít mắt quay đầu lại nói với Phạm Chân Chân đang lao ra cửa “Em gái Chân Chân, trên đường chú ý an toàn nha!”Suy nghĩ tác giảKhông có mẹ chồng ác đâu ~ Dì Lưu Thanh Hà là người rất tốt ~ Cảm ơn các Thiên Sứ Nhỏ đã bỏ phiếu hoặc tặng dịch tưới dinh dưỡng nha..~~Rất cảm ơn bạn đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!
Chương 8 Trà xanh xuất hiện Editor Bonnie Dựa vào chuyện trời biết đất biết tôi biết cô không biết, Tả Minh Nhiên tặng cho trợ lý trang phục một ánh mắt đã không tin tưởng tôi mà cô còn nói bậy nói bạ, khẳng định dạ dày mình bé lắm, hoàn toàn không tồn tại chuyện ăn nhiều. Dù sao Yến Vân Dương không có ở đây, ai có thể chứng minh buổi sáng cô không chỉ ăn ba cái bánh bao, một cái trứng luộc và ăn một chén cháo trắng lớn chứ? Tả Minh Nhiên nói chắc chắn như vậy, trợ lý trang phục dù có nghi ngờ cũng không thể búng vào bụng cô xem cô đã ăn cái gì, đành phải uyển chuyển nhắc nhở "Ống kính sẽ phóng đại những khuyết điểm của chị, bây giờ chúng ta thấy vậy nhưng khi lên hình sẽ thấy rất khác, ở hiện trường còn có mấy vấn đề về ánh sáng góc quay chụp nữa, coi như những chi tiết không… rõ ràng nhất cũng sẽ dễ bị người khác phát hiện, cũng có thể bị khoa trương phóng đại." Lúc nói những lời này, ánh mắt trợ lý trang phục rơi lên bụng không nổi rõ của Tả Minh Nhiên, tuy chưa nói gì, nhưng còn hơn là đã nói. Nhưng Tả Minh Nhiên da mặt dày, không những không đỏ mặt, còn có thể cây ngay không sợ chết đứng mà kiếm cớ cho mình, "Hôm qua chị ngủ hơi trễ, không ngủ đủ, hôm nay bị phù một chút." Trợ lý trang phục "..." Lừa quỷ à? Có ai bị phù mà chỉ phù ở bụng không hả…! Trợ lý trang phục oán niệm nhìn Tả Minh Nhiên, thấy cô không có chút xấu hổ nào, quay người kéo Mao Mao ra bàn cách "khử phù nề" hiệu quả. Còn lại một mình Tả Minh Nhiên ở trong phòng thay đồ, tự thưởng thức dáng người xinh đẹp của mình trong gương, Tả Minh Nhiên chân thành nói "Được đó, vụ này buôn bán có lời rồi." Mặc dù đời trước thể trạng cô ăn thế nào cũng không mập, nhưng so sánh với dáng người ma quỷ của Tả Minh Nhiên vẫn còn kém xa một đoạn, nhớ ngày đó cô quản miệng cỡ nào, tập thể dục cỡ nào cũng đều không thành công, hôm nay xuyên vào trong sách, vậy mà cần cái gì có cái đó. Chuông điện thoại di động vang lên, Tả Minh Nhiên xốc tầng tầng lớp lớp quần áo trên ghế, vừa tìm được điện thoại, đã nghe thấy tiếng gõ cửa ngắn ngủi. Lúc này mà đến thì chỉ có nhân viên công tác, Tả Minh Nhiên đang mải mê đọc tin nhắn không thèm nhìn lên nói “Vào đi.” “Là tôi.” Không có ai mở cửa, giọng một người đàn ông truyền qua từ cánh cửa, dừng một chút, người đàn ông nói "Hiện tại có được hay không?" Nghe âm thanh này, Tả Minh Nhiên khiếp sợ thiếu chút nữa đã quăng luôn cái điện thoại, không xác định hỏi "Yến Vân Dương?" “Ừ.” Nhận được câu trả lời khẳng định, Tả Minh Nhiên xách váy lên đi qua mở cửa cho anh. Trên hành lang yên tĩnh, chỉ có mình Yến Vân Dương đứng ngoài cửa. Nhìn thấy anh, Tả Minh Nhiên không khỏi nghĩ đến lời nói hai mươi phút trước của mình, quả nhiên làm người không thể nói năng tào lao, lỡ trùng hợp gặp người trong cuộc, tình cảnh xấu hổ này chỉ có trường hợp đi nhầm nhà vệ sinh là so sánh được. Ho hai tiếng làm ra vẻ tự nhiên, Tả Minh Nhiên hỏi "Anh đến khi nào vậy?" Dáng người Yến Vân Dương rất cao, Tả Minh Nhiên mang giày đế bằng đứng cạnh anh thì chỉ cao đến vai anh, hai người một người đứng trong cửa một người đứng ngoài, khoảng cách không xa, Yến Vân Dương phải cúi đầu mới và Tả Minh Nhiên phải ngẩng đầu thì hai người mới đối mặt với nhau. "Vừa mới." Lời nói đảo qua trong miệng, khi ra ngoài lại thay đổi. Tuy không biết tại sao khi mấy người kia ra ngoài anh lại trốn họ, nhưng nhìn Tả Minh Nhiên trước mặt, Yến Vân Dương cảm thấy mình đã tìm ra lý do. Dễ nhận thấy Tả Minh Nhiên nhẹ nhàng thở ra "Vậy à…" Ánh mắt Yến Vân Dương rơi vào bờ vai vì cô buông lỏng mà rũ xuống, nhớ tới vừa rồi người này còn thề son sắt rằng mỗi ngày chỉ đều ăn rau quả, trong mắt hiện lên sự vui vẻ. Tả Minh Nhiên suy nghĩ, nếu Yến Vân Dương đến sớm hơn mấy phút, khi Mao Mao và trợ lý trang phục đi ra ngoài sẽ gặp anh, khi đó họ sẽ nói cho cô hay, mà không phải là im lặng đi luôn. Xác định được Yến Vân Dương không nghe thấy gì Tả Minh Nhiên lập tức thoải mái hơn, dựa vào khung cửa hỏi "Sao anh lại ở chỗ này? Không phải anh đi làm sao?" Sau khi chạy xe đi không lâu, Yến Vân Dương vòng xe trở lại, anh đưa cái vòng tay cẩm thạch trong tay ra trước mặt Tả Minh Nhiên, "Vòng tay của cô bị rơi." Vòng tay bằng bạc, phía trên khảm mười mấy viên ngọc thạch kích thước giống nhau, tay nghề rất tinh xảo, ngay cả khi không có ánh sáng, cũng có thể nhìn ra ánh sáng chói loá đặc biệt của ngọc thạch. Nhìn thấy vòng tay, Tả Minh Nhiên có chút mờ mịt, "Nhưng hôm nay tôi không đeo vòng tay.” Cô không có thói quen mang đồ trang sức, huống hồ vì để thử lễ phục thuận tiện hơn, style quần áo hôm nay của cô thiên về hướng thoải mái hơn, đeo một chiếc vòng tay đẹp đẽ như vậy không hợp thời trang, "Có phải là có ai làm rơi trên xe anh không?" Yến Vân Dương nhìn cô thật kĩ, "Không có." "Chắc chắn như vậy à?" Tả Minh Nhiên nhíu mày, cầm lấy vòng tay lật qua lật lại xem. Yến Vân Dương thản nhiên nói "Chỉ có cô từng ngồi qua ghế tay lái phụ." Động tác cầm vòng tay của Tả Minh Nhiên khựng lại, nâng mí mắt lên nhìn về phía anh, Yến Vân Dương mặt không đổi sắc, ý cười ôn hoà đọng trên mặt, cách ba mét vẫn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của người đàn ông. Từ chối cho ý kiến khẽ gật đầu, Tả Minh Nhiên cất vòng tay đi, nói tránh đi "Tôi không nhớ rõ mình có cái vòng tay như vậy không, để lát nữa tôi hỏi trợ lý, nếu không phải thì tôi sẽ trả lại cho anh." Nhìn dáng vẻ không để ý của cô, Yến Vân Dương như có điều suy nghĩ hạ mắt xuống, che giấu ánh mắt vui vẻ. Chủ nhân của chiếc vòng tay vẫn chưa tìm được, ngược lại là cửa của phòng thay đồ bên cạnh mở ra, Quan Tâm Nhị và trợ lý của cô ta vừa cười nói vừa đi ra. Tả Minh Nhiên nghe tiếng nhìn sang, thấy lễ phục Quan Tâm Nhị mặc trên người, mi mắt lập tức giật mạnh. Dưới tình huống bình thường, tất cả những ngôi sao nữ cùng xuất hiện trên cùng một sân khấu, đều cố gắng tránh bị đụng kiểu dáng và màu sắc quần áo, một là vì tránh trường hợp đụng hàng gây xấu hôt, hai là tránh cho bị người ta mang ra so sánh. Lễ phục của Quan Tâm Nhị là loại váy ren tutu dài đến bắp chân, kiểu dáng trẻ trung, có sức sống, cho dù có hoa lệ quá, nhưng phong cách tổng thể lại nghiêng về phong cách công chúa thanh thuần xinh đẹp, trái ngược hoàn toàn với Tả Minh Nhiên mặc váy dài mang phong cách retro nhẹ nhàng, đằm thắm. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ màu sắc trang phục, đều là màu xanh da trời, thậm chí phần ren trên vai và váy cũng quá quen thuộc. Nếu không phải lễ phục trên người mình vẫn chưa cởi ra, Tả Minh Nhiên cũng sẽ nghi ngờ có phải Quan Tâm Nhị lấy lễ phục của nàng sửa lại hay không. Cùng lúc, Quan Tâm Nhị cũng chú ý tới Tả Minh Nhiên đứng ở cửa, nhìn thấy lễ phục trên người cô, đáy mắt Quan Tâm Nhị lướt qua một tia hung ác. Nhưng mà mục tiêu bây giờ của cô ta không phải là Tả Minh Nhiên, khoé mắt nhìn thoáng qua bóng dáng người đàn ông đứng ở hành lang, Quan Tâm Nhị hít sâu một hơi, sau đó hét to lên như đã thấy cái gì đó đáng sợ lắm, lạnh run trốn ra phía sau trợ lý. Tiếng hét chói tai nhanh chóng thu hút những người khác, nhân viên công tác bị doạ không nhẹ, vội vàng lao tới hỏi "Sao thế? Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì? Cháy hả?" Nghe thấy tiếng động Mao Mao cũng khẩn cấp chạy tới, chẳng qua khi thấy Tả Minh Nhiên bên cạnh Yến Vân Dương thì dừng bước, kéo quần áo của trợ lý trang phục chưa hiểu rõ đứng ở bên ngoài cách vài bước, "Không có việc gì, chúng ta không cần vào." Tả Minh Nhiên ôm cánh tay, nghe nhân viên công tác hỏi thăm, hất cằm về phía Quan Tâm Nhị, "Tôi không biết, hỏi cô ta đi." Bị mọi người vây quanh quan tâm Quan Tâm Nhị dáng vẻ giật mình hoảng sợ lã chã sắp khóc, cúi đầu, nhỏ giọng nói "Tôi… tôi vừa thay quần áo xong, không nghĩ tới trong hành lang có đàn ông, thật xin lỗi, đã khiến mọi người phải lo lắng." Nói xong, Quan Tâm Nhị cúi người xin lỗi mọi người. Tả Minh Nhiên im lặng liếc mắt, duỗi ngón tay chọt chọt Yến Vân Dương bên cạnh, nói nhỏ "Anh nghe thấy không, là tại anh đó." Yến Vân Dương vuốt vuốt mũi, không nói lời nào. Trận này làn không ít người tụ đến, ngay cả Ôn Phỉ Phỉ cũng đi ra khỏi phòng thay đồ của mình, thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Quan Tâm Nhị, tiến lên nắm chặt tay cô ta ăn ủi "Không có việc gì không sao, đừng khóc, chúng tôi biết cô không cố ý." Tả Minh Nhiên nghe mà thấy ê răng, nhịn không được châm biếm, "Không phải cố ý mà là cố tình." Biết là sợ bóng sợ gió một hồi, nhân viên công tác bận rộn lập tức tản ra, có người tò mò người đàn ông bên cạnh Tả Minh Nhiên, vừa mới mở miệng hỏi, đã bị kéo đến một bên, đồng nghiệp thần thần bí bí nói "Cái này mà cũng không biết, nhìn xem hot search trên Weibo bây giờ là gì!" Ôn Phỉ Phỉ định kéo Quan Tâm Nhị đi, nhưng chưa đạt được mục đích, Quan Tâm Nhị chỉ có thể bỏ Ôn Phỉ Phỉ vướng bận sang một bên, xin lỗi nói "Phỉ Phỉ, tớ hù dọa đến người khác, vẫn phải đến nói lời xin lỗi." Ôn Phỉ Phỉ nhìn thoáng ra sau, nhếch miệng nói "Ai có thể doạ cô ta chứ.., nói cô ta doạ người khác còn thấy được." Quan Tâm Nhị khẽ nhíu mày, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ "Có gì cũng không nên nói như vậy, dù sao tất cả mọi người đều làm chung một chỗ, phải hòa bình sống chung mới đúng." "Được rồi được rồi, tôi thua cô rồi." Ôn Phỉ Phỉ bất đắc dĩ vung tay, "Tâm Nhị cô quá lương thiện rồi, được rồi, cô đi đi, tôi không muốn nói chuyện với cô ta đâu." Quan Tâm Nhị nhìn Ôn Phỉ Phỉ cười cảm kích "Cảm ơn cậu nha Phỉ Phỉ." Đợi đến khi mọi người đi gần hết, Quan Tâm Nhị mới xoay đầu lại, cẩn thận nhìn về phía Yến Vân Dương. Tuổi Quan Tâm Nhị không lớn lắm, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, mái tóc dài bồng bềnh, cô ta từng được mệnh danh là hoa hậu giảng đường khi mới ra mắt. Nhưng trong ngành giải trí mãi mãi không thiếu tuấn nam mỹ nữ, Quan Tâm Nhị xuất hiện giống như ném một viên đá vào biển rộng, dù có gợn sóng thì cũng nhanh chóng biến mất không còn gì nữa. Thời gian sau khi ra mắt Quan Tâm Nhị đều không nhận được tài nguyên tốt, cho dù người đại diện đã từng khuyên cô ta nên tĩnh tâm trầm tĩnh, không lấy được tài nguyên thì nói gì cũng uổng công. Nhân vật phim truyền hình lần này là do bản thân cô ta thông qua một nhà sản xuất mà có được, sau khi người đại diện biết được cái gì cũng không nói, quả nhiên đã chấp nhận cách làm của cô ta, nhưng mà năng lực của nhà sản xuất kia có hạn, cho cô ta một nhân vật cũng chỉ là một nhân vật nữ số 4 không có chút cảm giác tồn tại nào, muốn có thêm nhiều tài nguyên hơn nữa, chỉ có thể thay đổi con đường đi. Do dự đi về phía trước hai bước, Quan Tâm Nhị cắn môi dưới, vành mắt hơi đỏ nhìn Yến Vân Dương, ngoài miệng lại điềm đạm đáng yêu nói "Chị Nhiên, em xin lỗi, vừa rồi đã hù dọa chị rồi." Tả Minh Nhiên vốn định làm người qua đường, quăng cục diện rối rắm cho Yến Vân Dương, kết quả Quan Tâm Nhị lại nhắc tên cô, không khách sáo trả lời lại "Đúng đó, cô cũng biết mình đã hù dọa tôi, vậy cô muốn trả lỗi thế nào?" "Trả lỗi?" Quan Tâm Nhị hoàn toàn không ngờ tới Tả Minh Nhiên lại ra chiêu không đúng bài như vậy. "Nếu không thì sao?" Tả Minh Nhiên lạnh lùng nhìn cô ta, "Nếu như xin lỗi, đều sử dụng mồm mép qua loa là xong, không cần phải trả giá, vậy làm được gì?" Quan Tâm Nhị nhận được ánh mắt nghiêm khắc của Tả Minh Nhiên, không tự chủ được mà nấc nụt, ý thức được mình xấu mặt, Quan Tâm Nhị vội vàng che miệng lại, cũng mặc kệ cô ta hít sâu thế nào, hết tiếng nấc này đến tiếng nấc khác liên tục phát ra từ miệng cô ta, làm cho cô ta không thể nói được một câu hoàn chỉnh. Tả Minh Nhiên suy ngẫm nói "Không phải cô chỉ nói suông cho có thôi chứ?" Ánh mắt Quan Tâm Nhị nhìn về phía Yến Vân Dương như chứa thêm ý cầu cứu, trong lòng cô ta biết rõ, đàn ông thích nhất chính là những cô gái nhỏ thanh thuần như cô ta, đặc biệt là khi… khi cô ta bất lực nhất, có thể… khơi dậy ý định muốn bảo vệ của bọn họ. Hôm nay có thể nhìn thấy Yến Vân Dương là chuyện ngoài dự đoán, cho dù Tả Minh Nhiên có ở đây, Quan Tâm Nhị cũng không muốn buông tha cơ hội này, dù là bí quá hóa liều cũng được, chỉ cần leo được lên người Yến Vân Dương, cuộc sống sau này của cô ta sẽ tốt hơn nhiều. Dù sao, cái gọi là vợ chồng của bọn họ đều là giả, Tả Minh Nhiên không thích Yến Vân Dương chút nào, bên cạnh Yến Vân Dương có bao nhiêu người phụ nữ, Tả Minh Nhiên cũng sẽ không quan tâm. Quan Tâm Nhị tràn đầy hi vọng nhìn về phía Yến Vân Dương. "Vợ của tôi nhát gan." Yến Vân Dương đã mở miệng, nhưng mà không giống như ý muốn của Quan Tâm Nhị, anh vươn tay ra ôm lấy vai Tả Minh Nhiên, nhìn cô, cưng chiều nói "Tôi không hi vọng có bất kỳ ai làm cô ấy đau lòng." Quan Tâm Nhị thần hồn phách lạc rời khỏi, trợ lý ở bên cạnh đỡ vai cô ta, dù là như thế, Quan Tâm Nhị bước đi vẫn thất tha thất thểu, giống như một giây sau sẽ ngã nhào. Cho dù cuối cùng Tả Minh Nhiên không có đưa ra yêu cầu gì, nhưng trong lòng Quan Tâm Nhị hiểu rõ, mình hoàn toàn xong rồi. Đắc tội Tả Minh Nhiên, Yến Vân Dương ngay cả ánh mắt dư thừa cũng không cho cô ta, đi vào phòng thay quần áo, Quan Tâm Nhị rốt cuộc không nhịn được ngã nhào xuống đất. Trợ lý gấp đến độ cuống lên, không ngừng hỏi "Làm sao bây giờ? Có phải gọi điện thoại cho anh Vương không? Chúng ta sẽ không bị nhốt lại rồi bị giết chứ?" Anh Vương là người đại diện của Quan Tâm Nhị, vẫn luôn không đồng ý với cách làm của cô ta, hôm nay cô ta tự ý làm, còn làm hư chuyện, nếu để cho anh Vương biết, nhất định cô ta sẽ bị vứt bỏ. Ngăn trợ lý đang muốn gọi điện thoại cho anh Vương lại, Quan Tâm Nhị giật lấy điện thoại, mặt mày tái nhợt tìm một số điện thoại trong danh bạ, điện thoại nhanh chóng được kết nối, không đợi người kia nói chuyện, Quan Tâm Nhị đã lạnh lùng nói "Thang Văn Bân, anh dám gạt tôi?" Suy nghĩ tác giả Yến Vân Dương Tuy không biết vì sao nhưng khi nhìn Tả Minh Nhiên diễn kịch rất sung sướng. Tả Minh Nhiên … Có bệnh. Cảm ơn thiên thần nhỏ đã bình chọn cho mình hay tưới dung dịch dinh dưỡng ~
xuyên thành phu nhân nhà giàu